(Thực ra mình chưa bị “bệnh” hẳn mà chỉ là có dấu hiệu thoái hóa đốt sống cổ, bác sĩ nói nếu không hóa giải kịp thì sẽ tích thành bệnh rất nhanh)
Mình tự nhận mình là một người trẻ, mới đi hết ½ cuộc đời chứ bao nhiêu?
Thế mà một sáng kia, mình thức dậy với cái cổ cứng đơ, không thể xoay sang bên phải hay bên trái. Lại càng không thể gập cổ xuống hay ngửa cổ lên. Muốn ngoái cổ nhìn thì phải xoay cả người. Con đường từ nhà đến chỗ làm chỉ có 5.5km, đạp xe giữa cánh đồng lúa xanh mơn mởn mà lòng đầy ưu phiền.
Những vọng tưởng liên miên trỗi lên khiến cả ngày mình không đọc được bản thảo sách. Vì là một người đang học Phật pháp, mình thật không muốn tâm tư cứ phiền não mãi về dấu hiệu của bệnh tật thế này. Nhiều năm ăn chay, có khi mình cũng chăm chỉ tập thể dục đều đặn. Đi bộ, đạp xe, thể duc thẩm mỹ hay yoga đều tập qua nhưng không kiên trì vì tính lười biếng, trễ nải bao kiếp chưa khắc phục được.
Mình biết nguyên nhân khiến mình bị “đơ cổ” là xuất phát từ việc ăn uống và hoạt động thể chất.
Mình tự cảm nhận rằng đối với bản thân mình thì “tu ăn là khó nhất”. Thời điểm ấy, hoàn cảnh sống của mình khá “sướng” dưới góc nhìn của bạn bè. Cơm chay ăn tại chỗ làm do người khác nấu, đầy đủ ngày ba bữa, đồ ăn vặt không lúc nào thiếu. Nhà chỉ là chỗ để về ngủ. Chính vì cái sự sung sướng ấy nên lại càng lười biếng. Dù biết cơ thể mình không thích ứng được đồ chiên, món xào nhiều dầu mỡ, hạt nêm, mì chính và nấu mặn. Nhưng mình vẫn cứ mặc kệ, nghĩ đơn giản là ăn để sống thôi. Trên bàn chay hàng ngày các món mặn đều hoặc kho, hoặc xào, hoặc chiên đầy dầu, canh thì luôn ngập mì chính. Song phải công nhận sức hấp dẫn của đồ ăn lớn lắm, và cái tính ham ăn, thèm ăn lúc ấy làm mờ tâm trí của mình. Đôi khi, không biết ăn gì thì mình tự làm một lọ muối vừng – lạc đem sẵn, cơm chỉ chọn rau luộc, hoặc tự vào bếp luộc 1 đĩa rau để ăn cùng muối vừng. Một thời gian vài tháng mình cứ ăn như vậy. Cơ thể suy nhược tới nỗi có lúc mình bị tụt huyết áp. Vì ăn phải thức ăn nhiễm mì chính, hạt nêm nên đầu óc luôn căng thẳng, mơ mơ hồ hồ, nhức mỏi. Có những sáng tinh mơ đi 1 mình ra chợ mà tự hỏi có khi nào mình ngã giữa đường không?
Mình thích hoạt động. Nhưng giữa cái thích với thực hành nó khác xa nhau nhiều lắm. Một ngày mình dính chặt bên máy tính từ 8-12 giờ đồng hồ. Mắt luôn luôn nhìn vào chữ, chữ và chữ. Đôi khi vì một dịp đặc biệt được đi ra ngoài viết bài thì hôm ấy coi như được quà. Da của mình luôn xanh, nhìn không thấy sự khỏe mạnh. Thân thể bị nóng trong. Do mắt làm việc quá nhiều, đến nỗi một thời gian mắt nổi những gân máu đỏ, lúc nào cũng muốn sụp mi xuống, người luôn nóng bừng bừng ở trong. Cảm giác mệt mỏi luôn thường trực.
Việc học Phật không thể kể trên giấy, càng không phải để đem ra bình luận, đánh giá, khoe khoang mà phải là sự trải nghiệm, thực hành ở trong cuộc sống của bản thân. Lúc đọc những lời pháp vàng ngọc, mình thấy “hay lắm, thấm lắm” nếu có khuyên ai cũng “nói tự tin” lắm. Thế nhưng tới “bài thi” của bản thân, mình mới thấy mình dở. Tâm vọng tưởng không ngừng, y như con vượn chuyền cành vậy.
Mình đánh mất vài ngày vọng tưởng như vậy rồi mới quyết định đi khám bác sĩ xem sao. Dù bệnh viện không phải là nơi mình thích đến nhưng mỗi năm mình vẫn đi khám tổng quát một lần. Lần này chỉ khám phần cổ. Kết luận thật bi đát, mình có dấu hiệu thoái hoái đốt sống cổ từ số 4-số 6.
Bác sĩ mình quen qua một người chị tốt trên FB nói rằng mình không cần uống thuốc, chỉ cần tập động tác vẫy tay ngày 1000 cái, một tuần là hết. Rồi bác kê toa cho mình bài thuốc bổ, nói mình về tự cắt uống để phục hồi cơ thể, điều hòa thân nhiệt.
Dấu hiệu thoái hóa đốt sống cổ là cú sốc đầu tiên dẫn mình từ ăn chay thường chuyển sang ăn chay theo phương pháp thực dưỡng.
Việc đầu tiên từ bệnh viện trở về nhà là mình lên mạng kiếm bài tập vẫy tay và bài tập động công& tĩnh công của thầy Đỗ Đức Ngọc trên youtube.
Mình tập theo một số động tác trong video này. Sau đó mình không đi xe máy nữa, quyết định đạp xe đạp đi làm hoàn toàn. Lúc trước mình đi xe máy, xe đạp xen kẽ cho quãng đường hai chiều 11km từ cơ quan về nhà.
Việc ăn là khó nhất, vì tính tham nó mạnh lắm, hehehe. Mình mua gạo lứt và đồ dưỡng sinh về nhà tự nấu. Mình tìm hiểu về phương pháp thực dưỡng từ năm 2009, nhưng từ 2009 đến thời điểm đó, mình ăn đứt đoạn, như người ăn chay đụng (đụng đâu ăn đó) vậy.
Khi bị bệnh, mình mới ăn trở lại, kiếm sách đọc. Lúc đó mình đọc kiến thức từbepthucduong.com là chính vì công việc luôn online trên mạng.
Mỗi ngày đi làm, mình mang thố cơm nhỏ cùng đồ ăn vặt (chủ yếu là khoai lang hấp hay vài cái bánh áp chảo). Mọi người không biết thì bảo mình “Nó đang tiết kiệm phước”. Thực ra là vì bệnh nên mới chăm ngoan thôi.
Nhưng đối với bản thân mình, cái ăn cái uống thật là có sức hấp dẫn. Vốn là người thích nấu nướng, thấy đồ ngon bày đầy trên bàn, thế nào cũng muốn học theo, nếm thử để xem họ làm từ cái gì… Nhất là cái món lẩu chay có chân nấm nêm tẩm gia vị ăn béo và dai dai, rất ngon. Gặp món lẩu này, mình vẫn nhào vào ăn khí thế. Chính vì thế, lúc đó mình chưa ăn chay thực dưỡng chặt chẽ. Bún, hủ tiếu, bánh canh vốn là món ưa thích của mình. Rất khó cưỡng lại khi có người rủ rê đi ăn những món nước này. Chỉ cần bị hai cái tác động là tặc lưỡi đi liền. Ăn về thế nào cũng có lần xỉn vì hạt nêm. Nhưng chưa “sợ” đâu. Cứ lâu lâu lại đi giải quyết cơn thèm ăn, ăn về lại vật vỡ. Vậy mà khi ấy chưa chừa.
Và mình bắt đầu trở lại sở thích uống trà từ ngày sống “không gia đình”. Mình tự chế trà cho mình, làm thành món trà bổ não và bổ mắt để cứu đôi mắt mệt mỏi của bản thân. Nhân lúc đó một người bạn đồng tu tặng chai dầu mè nhà tự làm, mình dùng thêm dầu mè tra mắt hàng ngày. Kiên trì một tháng, đôi mắt và cái đầu đã trở lại trạng thái cân bằng.
Còn làm sao để hết triêu chứng “cứng cổ”, đau nhức cổ chỉ trong một tuần? Mình vừa tập vẫy tay vừa tập yoga. Yoga tự tập một tiếng vào buổi sáng theo ông thầy Kamal trên youtube với 13 bài tập cơ bản đơn giản. Tập vẫy tay và yoga hai ngày thì cổ hết đơ.
Cảm giác cổ hết đơ nó sung sướng lắm, heheeh. Bạn nào đã trải qua thì sẽ thấm cảm giác này.
Sau đó, mình còn tìm hiểu về diện chẩn của thầy Lý Phước Lộc. Tuy nhiên cái này tự học, nên mỗi ngày xem video học một chút. Mình thử nghiệm với bản thân mình và vài người bạn mình. Mình thích cái này vô cùng, còn thích tìm hiểu cây thuốc nam nữa bên cạnh tìm hiểu về thực phẩm.
Sau khi cái cổ linh hoạt lại, đầu – mắt điều hòa, tuy vẫn bị thân nhiệt, nhưng khi ấy mình tự nhận ra rằng “bài thi” này mình đã rớt. Nhưng bù vào đó mình được bài học. Mình cảm thấy phải biết yêu thương cơ thể mình hơn, biết trân trọng sự sống mà cha mẹ và cuộc đời đã ban cho mình. Tự nhận ra cái điều đơn giản mà bấy lâu nay tâm trí mình bị mù, rằng “đừng trao số phận và sức khỏe của mình vào tay người khác”.
Trong khi mình vốn hay nói mình biết cơ thể mình nó thế nào, ăn kiểu gì thì thích hợp nhưng mình lại chẳng quan tâm nó, yêu thương nó một cách có trí tuệ.
Mình mới ăn chay theo phương pháp thực dưỡng được khoảng 1 năm thôi. Cảm nhận đầu tiên là làm việc được nhiều hơn thời gian trước, khả năng tập trung tốt, nhất là lại không béo bụng (cười sung sướng một cái), tế bào khỏe hơn (nên ăn cái gì không hạp là nó phản ứng cho mình biết mà thải độc liền). Vấn đề tu tập, tự bản thân mỗi người cảm nhận. Nhưng chắc chắn là khi bước chân vào con đường ăn chay thực dưỡng, mình đã gặp nhiều bồ tát lắm. Tâm luôn tràn đầy niệm cảm ân. (Bồ tát là cách gọi cung kính khi mình nhớ về những người mình đã gặp, đang gặp và sắp gặp)
Nếu ăn thực dưỡng mà kết hợp tập yoga, tọa thiền hay lễ Phật “năm vóc thiết tha” thì không những thân khỏe mạnh mà tâm cũng an. Trí tuệ vì thế ngày càng mở ra… Mở đến đâu thì tùy thiện căn, phước đức, nhân duyên của mỗi người.
Đây là sự trải nghiệm thực tế từ bản thân mình, nếu ai có dấu hiệu thoái hóa đốt sống cổ như mình, thì tùy duyên tham khảo cách của mình nhé! Chúng ta sẽ khỏe mạnh đến khi “trở về nhà” nếu chúng ta biết yêu thương cơ thể chúng ta bằng trí tuệ.
Mình còn trẻ lắm, mới đi nửa cuộc đời thôi!
Tịnh Duyên